Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Cô Giáo Bướng Bỉnh (Update Phần 67)

Kèo cá cược

Truyện Sex: Cô Giáo Bướng Bỉnh (Update Phần 67)


Đôi mắt tròn dường như mở to hết cỡ cùng với sự ngạc nhiên bất ngờ vì sự cố không lường trước được… giờ đây đã quá gần rồi. Quá gần để tôi có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp hoảng loạn của cô ta, quá gần để nhìn thấy rõ từng mạch máu li ti trong đôi mắt đó… quá gần để chỉ cần 1 chút nữa thôi 2 bờ môi sẽ không có khoảng cách nếu như 1 trong 2 cử động… cứ như vậy… lại lạc vào trong không gian im lặng, cái không gian đối lập với hoàn toàn so với chỉ vài phút trước đây…

Cô ta vẫn nằm im bất động đè hẳn lên cơ thể tôi. Cái cảm giác mềm mại của 2 cơ thể áp sát vào nhau… tôi như bị mê hoặc trong đôi mắt đó, đôi mắt còn vương đôi chút long lanh của những giọt nước mắt… tôi lạc vào đó mất thôi… không còn ý thức được mình là ai nữa… tôi như 1 người khác, mê muội, ảo giác, tay chân cơ thể cứng đơ không 1 chút sức lực… mà không, đúng hơn là tôi không muốn điều đang xảy ra đây sẽ dừng lại.

Tôi bị sao vậy? Rõ ràng cô ta là người gây phiền toái cho tôi mà. Rõ ràng tối qua tôi rất ghét cô ta mà… tại sao? Tại sao chứ… tôi điên mất… đầu óc tôi đang điên lên với quá nhiều câu hỏi… và thật sự thì không biết chuyện này là thế nào và sẽ kết thúc ra sao… đang mơ hồ thì cô ta dường như nhận ra cái tư thế của cả 2 không được hay ho cho lắm nên cô ta vội lồm cồm từ từ mà ngồi dậy.

Tôi cảm thấy hụt hẫng như đang rơi từ nơi cao nhất thế giới rơi xuống… không hiểu ý thức thế nào hay suy nghĩ của 1 kẻ tiếc nuối khi sắp có được thứ mà mình ao ước và chờ đợi nay bỗng dưng tuột khỏi tầm tay mà theo quán tính hoặc là hành động vô ý thức 1 cách có ý thức của kẻ đang ở trang thái vô ý thức tôi vội chụp tay cô ta kéo xuống đổ ập trở lại vào người tôi… bất giác đặt lên bờ môi kia 1 nụ hôn… vụng về… đúng ra thì cũng không phải là nụ hôn, chỉ là 2 môi áp vào nhau rồi để vậy… chỉ vậy thôi mà môi tôi dường như run lên khi chạm bờ môi mềm kia… vòng tay đã ôm chặt cô ta từ lúc nào.

Quá bất ngờ không kịp phản ứng, cô ta đơ người trong giây lát rồi quờ quạng 2 tay đấm lung tung vào người tôi tìm cách đẩy tôi ra… những cú đánh như thức tỉnh cho tôi biết tôi là ai và chuyện gì đang xảy ra ở đây. Tôi vội buông tay rời cô ta ra rồi ngồi dậy… cảm giác ngại ngùng khó tả… 1 giây ngu ngốc thay đổi ngay cục diện làm tôi từ vị trí kèo trên giờ tụt ngay xuống kèo dưới với nỗi lo không biết phải đối mặt với cô ta thế nào sau hành động vừa rồi…










– Anh… anh làm cái trò gì vậy? – Cô ta gằn lên với tôi…

– Tôi xin lỗi. Chắc do sơ ý. – Chả hiểu mồm mép để đâu mà tôi có thể thốt ra được cái câu đáng chém như vậy nữa… hình như dính vào gái làm cho người ta ngu đi phải không mọi người?

– Sơ ý? Anh nói như vậy mà được hả. Anh coi tôi là cái gì? Anh nghĩ tôi dễ dãi, là trò đùa của anh hả? – Cô ta không ngừng gào thét to tiếng với tôi.

– Tôi… không biết bữa. Ai bảo cô đánh tôi. – Tôi trơ trẽn trả lời

– Tôi đánh anh? Anh nghĩ tôi đánh anh hả? Là tôi muốn giết anh chứ không chỉ là đánh anh hiểu không?

– Đợi tôi chút… – tôi bình thản 1 cách trơ trẽn.

– Anh làm gì?

– Tôi. Báo công an… – vừa nói vừa từ từ đứng dậy rồi chạy thẳng lên phòng đóng cửa lại mà trốn cô ta. Không phải là vì sợ cô ta đánh hay giết mà tôi nghĩ đó là cách hay nhất để khỏi phải đối mặt với cô ta lúc này. Thật khó xử…

Bất động vài giây sau như nhận ra bị tôi lừa, cô ta hét lên…

– Anh đứng lại cho tôi. Tôi giết anh… tên khốn kiếp. Vừa hét cô to vừa chạy theo. Nhưng tôi nhanh hơn nên đã kịp chui vào phòng đóng cửa lại cố thủ

– Cô nghĩ tôi ngu chắc. Lêu lêu…

– Anh không thoát khỏi tôi đâu. Khôn hồn ra đây cho tôi…

– Haha. Có ngu mới ra chứ đâu phải là khôn. Còn lâu nhé. Lêu lêu. – Tôi lì lợm trêu cô ta

– Anh có ra không thì bảo… anh dám lợi dụng tôi hả? Đừng mong tôi tha cho anh.

– Tôi chả cần. Xem cô làm gì được tôi chứ…

– Mở cửa ra tên khốn… anh không ở mãi trong đó được đâu. Tên khốn.

– Thử xem cô có ở đó mà canh tôi được mãi không nhé. À thôi cô cứ ngồi đó đi. Canh cho tôi ngủ. Tôi ngủ đây. Bye bye. Haha…

Giờ thì lại im lặng rồi. Không biết cô ta âm mưu gì hay là bất lực mà không thấy có động tĩnh nữa. Haizz… thôi kệ. Tôi cứ ngủ đã. Trước mắt là tránh gặp mặt cô ta đỡ khó xử. Thứ 2 cũng thèm ngủ thật. Tối qua đến giờ có ngủ được giấc nào ra hồn đâu. Vừa chạy mấy ngày về cộng thêm đạp nước rút hơn 1 ngày không ngủ nên tôi thấy mệt mỏi. Cần lắm 1 giấc ngủ sâu… nằm xuống định bụng ngủ nhưng trong đàu cứ suy nghĩ toàn chuyện đâu đâu. Khó hiểu thật… mọi chuyện xảy ra quá nhanh quá bất ngờ khiến tôi không thể tỉnh táo được để nhìn nhận lại 1 cách tỷ mỉ chắc chắn… vò đầu thở dài nghĩ thôi nặc kệ cứ ngủ đã dậy rồi tính… chợt có tiếng nói cất lên.

– Anh… anh mở cửa cho tôi phơi đồ rồi tôi về… là cô ta. Đã nhỏ nhẹ xuống nước rồi.

– Thôi không cần. Để đấy ngủ dậy tôi phơi. Đừng lừa tôi. Tôi không phải trẻ con mà dễ mắc bẫy đâu nhé. – Tôi trả lời với sự cảnh giác cao độ

– Hức hức… thật mà. Dù sao cũng vì tôi. Nên tôi không muốn anh nghĩ xấu tôi dù tôi biết anh cũng không xem tôi ra gì. Tôi chỉ muốn hoàn thành trách nhiệm thôi. Tôi không muốn mắc nợ anh. Hức…

– Hihi… tôi không cần nhé. Hihi. Cô cứ về đi… tôi xí xóa cho cô hết đó. Hihi. – Tôi trơ trẽn trêu cô ta…

– Nhưng mà… còn áo của tôi. Anh cũng phải để tôi lấy để mang về chứ. Giờ tôi đâu có áo đâu. Hu hu… tôi vào phơi đồ xong tôi lấy đồ tôii rồi tôi về à. Tôi không làm phiền anh nữa… hức! – À đúng rồi. Cô ta đâu có áo đâu. Đang khoác tạm cái sơmi của tôi mà. Lại còn không có “xu chiêng” nữa… đúng là không thể về với tình trạng đó được. Thấy cô ta dịu lại như vậy chắc là không giận mình nữa. Tôi đành lại mở cửa cho cô ta. Dù sao cũng muốn cô ta về để được nghỉ ngơi với lại đỡ chạm mặt nhau không tôi lại khó xử…

“Cạch…” cô vào đi. Nhanh tôi còn nghỉ ngơi. Tôi mở cửa ra thấy cô ta đứng đó mặt buồn thiu thấy thương lắm. Tôi quay lưng đi lại giường… cô ta lủi thủi nhẹ nhàng theo sau rồi…

“Cạch…” Cái gì vậy trời. Tôi quay lại thì gặp ánh mắt nham nhở của cô ta, cửa thì đã bị cô ta đóng lại… cô ta lừ lừ tiến về phía tôi, ánh mắt đầy sát khí…

Cảm giác bất an… tôi lo lắng tột độ. Không nghĩ rằng 1 đời cảnh giác lại mắc lừa khổ nhục kế đơn giản của con bé bạch cốt tinh đó… viễn cảnh bị nó tra tấn hành hạ diễn ra trong đầu… còn gì đau đớn hơn, có lẽ còn thê thảm hơn Tôn Ngộ Không bị núi đè 500 năm… tôi lùi dần về sau cố thủ. Cô ta vẫn lầm lủi tiến tới, 2 tay nắm chặt như muốn giã tôi bằng hết tất cả sức lực và kĩ năng mánh khóe cô ta có. Tôi bị dồn vào thế bí… mặt tái đi khua tay cầu xin cô ta bình tĩnh không manh động.

Dường như mọi lời cầu xin của tôi cô ta không xem kí lô nào hết vẫn từ từ lao tới… tôi tuyệt vọng hoàn toàn… chỉ còn biết nhắm mắt đón nhận cái chết đau đớn nhất sau cái hành động dại dột tôi gây ra với cô ta… Oàng… tè tè tè tè tè… tiếng nhạc chuông điện thoại tôi. Tôi mê rock nên phân đoạn cài làm nhạc chuông được tôi chọn rồi cắt ra thật sự rất ồn ào. Cơ bản vì tôi thấy hay và quan trọng hơn là tôi cũng dùng luôn làm nhạc báo thức mỗi lúc cần chợp mắt ít phút để tiếp tục chuyến chạy đường dài… nghe đoạn nhạc đó tôi đố ai ngủ nổi…

Móc điện thoại ra, thằng mặt lồn L gọi… chính nó. Chính cái thằng đem cái rắc rối đến cho tôi. Tôi đang bị dồn vào bước đường cùng sống chết không biết thế nào mà nó đang còn nhởn nhơ tung bay ngoài cái xã hội đầy tươi đẹp ngoài kia… nó có mặt ở đây chắc tôi bóp cổ nó đến chết không thương xót. Đm nó chứ, thằng Dog. Dù sao trước khi chết được nghe giọng nó thì tôi cũng không còn thiết tha gì nữa… nó sẽ giúp tôi lo hậu sự. Nó vẫn là thằng bạn tốt của tôi… không buồn trách móc nó nữa tôi bốc máy tỉ tê luôn với nó nhuẽng mong nó sẽ là nguồn bấu víu cuối cùng của tôi…

– Cứu tao… tao sắp chết rồi… – tôi cầu cứu nó với giọng buồn bã gấp gáp…

– Thế hả, khi nào chết vậy? Hahaha… – đậu má nó nghĩ tôi đùa bợt chợt với nó hay sao mà nó cười hả hê vậy trời… được rồi đã vậy tao chết cho mày xem

– Tao đang cầu cứu mày, nhưng nhìn lại có lẽ không kịp nữa rồi. Tai họa đang ập tới với tao… nếu mày thương tao thì đến nhà tao nhận xác… – nhớ trang điểm cho tao thật đẹp trai. Tao chưa có vợ, tao muốn xuống dưới kia cũng phải thật đẹp trai để kiếm vợ… và nhớ phòng tao phải giữ nguyên không được thay đổi nhé… còn 2 cây đàn nữa… thỉnh thoảng mày sang cắm điện lên cho khỏi ẩm và mua dây về thay cho tao với… tao muốn nói nhiều với mày lắm con chó ạ nhưng có lẽ không kịp nữa rồi… tao sẽ phù hộ cho mày. Vĩnh biệt mày… nói rồi tôi tắt máy quẳng xuống giường, mắt nhắm lại 2 tay dang ngang, mặt ngửa lên…

– Xuống tay đi…

Vẫn giữ tư thế đó chờ đợi… nhưng sao cơ thể tôi vẫn không thấy thay đổi. Vẫn không có cảm giác đau đớn nào xảy ra với tôi. Không lẽ… không lẽ cô ta là cao thủ 1 phát chết luôn khiến tôi không kịp cảm thấy đau đớn… Thế là xong rồi… biết là cô ta sẽ không tha cho tôi nhưng vẫn hy vọng cô ta chỉ hành hạ thân xác tôi chứ không đến mức nhẫn tâm giết tôi 1 cách lạnh lùng như vậy… vậy là tôi đã chết rồi… chưa kịp lấy vợ sinh cho bố mẹ 1 đàn cháu… chưa kịp báo hiếu mà đã phải từ bỏ dương trần đến 1 thế giới đầy bỡ ngỡ… thôi thì chấp nhận với suy nghĩ mình vắn số… thở dài ngao ngán rồi mở mắt ra để còn thấy đường mà bơi qua sông hay đi qua cầu gì đấy mà hồi còn sống thường nghe người ta bải nếu đi qua cầu mà rơi xuống là sẽ không được đầu thai kiếp khác… và…

– Ơ… cô…?

Tôi há mồm ngạc nhiên… còn cô ta thì tay che miệng khúc khích cười… sư cha nhà cô chứ. Tôi chết mà cô còn đứng đó mà cười. Cô vui lắm chắc. Tôi chửi thầm trong bụng… cơ mà tôi chết rồi mà, sao lại gặp cô ta ở đây? Hay là cô ta cũng chết theo tôi rồi? Sao toàn chuyện quái gở khó hiểu thế này… tôi ú ớ tay run run chỉ cô ta… cô ta không nhịn được cười nữa bật to thành tiếng

– Hahahaha. Nhìn cái mặt anh tôi buồn cười quá. Gì mà nhận xác, gì mà trang điểm đẹp trai, rồi còn dặn dò gì gì như trăn trối thế. Tôi mắc cười quá. Hahaha… – rồi cô ta ôm bụng cười ngặt nghẽo…

– Không phải tôi… tôi chết rồi à. Không phải cô giết tôi rồi à? Cô cười gì?

– Tôi đâu có điên mà giết anh. Tôi chưa muốn đi tù nhé… mà nãy tôi định giã cho anh 1 trận thật nhưng nhìn điệu bộ anh tôi buồn cười quá quên hết tức giận rồi. Hahaha. – Nói rồi cô ta đưa tay ôm bụng cố nín cười nhưng không thành công… tôi thộn ra 1 lúc rồi mới kịp hoàn hồn lại thở phài nhẹ nhõm. May quá. May mà cô ta không làm gì mình. Mất hồn 1 tí mà hên.

– Thế cô không làm gì tôi thì nhanh nhanh đi rồi về. Chứ tôi thấy cô rắc rối phức tạp quá. Từ hôm qua đến giờ bao nhiêu chuyện xảy ra. Tôi thấy tôi giống bị thần kinh rồi. Cô làm tôi hoảng loạn rồi đấy. Gì mà giết với chết ở đây chứ. Tôi đúng là điên quá mà. Đến vấn đề sức cô không thể làm gì được tôi mà tôi cũng không nhận ra để rồi vẫn hoảng loạn rồi tưởng tượng vớ vẩn là tôi biết tôi sợ cô lắm rồi. Thôi cô tha cho tôi đi tôi xin cô… rồi cô muốn gì tôi cũng được. Tôi cần nghỉ ngơi. Tôi mất hồn rồi… haiz. – Nói rồi tôi ngồi phịch xuống giường. Mệt mỏi. Tự nhiên buồn cười đến lố bịch. Chắc do thiếu ngủ nên ảo ảo thật thật chả biết đâu mà lần.

– Đó là anh nói nhé, tôi không bắt anh nói đâu nhé! – Cô ta đã hết cười rồi nhưng cái vẻ mặt giờ thì đã chuyển sang hớn rồi. Là hớn đấy mọi người ạ… là nằm kèo trên đấy… sao tôi yếu đuối vậy chứ. Haizzz…

– Cô muốn gì nói nhanh đi. Rồi tha cho tôi… – tôi xua tay ý bảo cô ta bớt hớn đi rồi hành thì hành luôn đi để tôi còn nghỉ. Có cái thân này đây hiếp thì hiếp luôn đi cũng được tôi cũng chả giữ làm gì. Tôi mất trinh từ hồi hồi năm nhất rồi nên có cái gì đây nữa mà giữ…

– Tôi đói! – Cô ta nói dứt khoát…

– Thì liên quan gì tôi… t- ôi đốp lại nhưng điệu bộ vẫn mệt mỏi lắm.

– Anh nấu gì tôi ăn!. – Ra lệnh, là cái giọng ra lệnh mọi người ạ… sao cô ta lại có thể nghĩ ra được cái ý tưởng quái gở vậy nhỉ? Tôi mà phải lum khum đi nấu đồ cho cô ta ăn ư? Phải làm gì đó cho cô ta quên cái ý tưởng bất khả thi đó đi… nghĩ là làm, tôi tụt xuống ngồi hẳn dưới sàn chứ không ngồi trên giường nữa, đoạn gọi cô ta…

– Cô lại đây… – ngón tay tôi ngoắc ngoắc… cô ta từ từ bước tới đứng trước mặt tôi

– Sao? Anh có chịu thực hiện không hả?

– Cô ngồi lên đây, trèo lên đây… nói rồi tôi chỉ tay lên trên đầu mình…

– Để làm gì? Anh bị khùng hả?

– Để làm gì à? Để làm mẹ tôi, làm bà nội tôi… rồi tôi nấu cho mà ăn. Nhé! Cô đừng có ảo tưởng quá mà quên mất đây là đâu và cô là ai. Hay để tôi lôi cô ra giận nước cho cô tỉnh táo khỏi mê muội. Đồ tào lao! – Tôi làm 1 tràng trước sự ngỡ ngàng của cô ta… nhưng cô ta vẫn không chịu nhún nhường…

– Ai bảo anh nói tôi muốn gì cũng được… tôi không cần biết. Anh phải nấu cho tôi ăn không là không xong với tôi đâu. – Cô ta khoanh tay trước ngực kênh mặt lên mà nói

– Gì cũng được là những gì mà tôi có và tôi làm được. Sao suy nghĩ cô thì đi xa tận đâu đâu mà cái mặt cô lại không chịu xa hẳn tôi luôn đi mà cứ xuất hiện trước mặt tôi làm phiền tôi thế hả?

– Anh làm như mình là công tử không bằng, là cậu ấm chắc. Cả đời anh chưa bao giờ vào bếp chắc. Xờ!

– À tôi có. Tôi có vào bếp. Nhưng nấu cái khác chứ không có nấu ăn.

– Vào bếp không nấu ăn thì nấu gì? Anh phỉnh tôi chắc.!

– Tôi nấu nước. Được chưa? Hay tôi nấu nước cho cô uống nhé? Nhũng nhiễu!

– Anh… đi mà. Sáng giờ tôi chưa ăn gì, tối qua thì nôn hết cả rồi anh cũng biết đấy… đi nào… nấu gì cho tôi ăn đi… rồi tôi không phiền anh nữa… bắt đầu xài bài xuống nước năn nỉ, tôi đến chịu cái con người đa sắc thái này…

– Không!

– Đi mà… gì cũng được, tôi không chê đâu. Hứa. Không tin thì nghéo tay nè… – nói rồi cô ta đưa ngón tay út ra giơ trước mặt tôi. Haiz. Giờ lại giống cả trẻ con nữa… tôi nợ nần gì của dở hơi này mà không thoát ra được hả trời…

– Thôi được… nấu gì ăn nấy nhé? – Tôi đến chịu cái nhõng nhẽo của cô ta. Đành xuống nước đáp ứng cho nhanh rồi tống cổ cô ta về còn nghỉ ngơi nữa. Thật sự là tôi quá mệt rồi.

– Hihi. Đồng ý… vậy có phải dễ thương không chứ hihi…

– Cấm chê!

– Không chê hihi! Cô ta cười tít cả mắt lại. Sao cái lúc này lại dễ thương thế chứ, khác hẳn cái tối hôm qua với cái lúc cô ta trừng trừng đòi ăn sống tôi.

– Phải ăn hết.

– Tất nhiên. Ăn hết…

– Và ở yên đây cấm không được xuống dưới, khi nào xong tôi lên gọi. Tôi không thích ai thấy tôi đứng bếp. Đồng ý thì tôi nấu không thì dẹp không có ăn uống gì hết.

– Có ăn là được. Hihi

– Móc nghéo! – Tôi đưa ngón tay út ra.

– Sợ gì không móc. Hihi…

Hazi… vừa chê cô ta trẻ con xong giờ tôi chả khá hơn chút nào. Hình như bên cô ta tôi như 1 con người khác. Điên điên khùng khùng, mất tập trung, háo thắng với cả trẻ con nữa… đôi lúc cãi nhau với cô ta thấy trong lòng vui vui, nhất là khi làm cô ta cứng họng bất lực… cô ta là ai chứ? 1 Người lạ không hơn không kém, là người mà vừa tôi hôm qua tôi đã rất ghét, rất khó chịu không muốn nhìn mặt. Mà bây giờ, ngay trong nhà tôi, cô ta lù lù ra đó… vừa lạ mà cảm giác vừa quen… cô ta cho tôi cảm giác thân quen lắm dù nhiều lúc muốn tống cổ ra khỏi nhà… muốn là muốn vậy, nhưng tôi chưa nghĩ đến lúc cô ta đi rồi tôi có vui không… thực sự điều đó tôi chưa hề nghĩ đến… mà cô ta ở đâu, làm gì nhỉ? Thôi kệ biết cũng được không biết chẳng quan trọng…

Tôi ra khỏi phòng, đóng cửa lại đi xuống tầng. Cứ suy nghĩ vẩn vơ chả đâu vào đâu. Hứa thì hứa lèo vậy thôi chứ dưới nhà làm gì có gì mà nấu. Cái nghề tôi nó vậy. Cơm chợ vợ đường, đúng kiểu ăn tranh thủ ngủ khẩn trương, làm gì cũng vội vàng. Nhiều khi buồn không muốn ăn nhịn luôn cả ăn luôn cả ngủ đạp 1 mạch. Hàng hóa trên xe hối hả nên chỉ muốn về sớm rồi đi đâu đó ăn vội linh tinh rồi về nằm vật xuống ngủ lấy sức. Nhiều khi cũng chán cái cảnh này lắm chứ, muốn có ai đó bầu bạn tâm sự nhưng cái nghề đi suốt cũng không tìm được ai, có đi chăng nữa thì để người ta ở nhà ngóng ngóng đợi đợi cũng tội… nhưng mà cái đam mê nó vậy.

Tôi mê xe từ nhỏ, chỉ vì có tố chất học văn hóa nên gia đình hướng tôi đi học văn hóa. Cấp 3 cũng học trường chuyên của Tỉnh, rồi cũng vào đại học ngời ngời như ai rồi ra trường rồi đi làm nhưng không thích nên bỏ bê hết quay về với đam mê… tạm thời thì ổn định nhưng chưa biết tương lai nó đi về đâu… mù mịt quá. Suy nghĩ cho đã rồi tôi đánh vật xuống ghế quyết định làm 1 giấc. Nấu nướng gì chứ. Có thân tự đi mà lo, tôi đâu có rảnh… với lại móc nghéo không được xuống đến khi tôi gọi thì cứ thế mà triển khai thôi. Cho đợi cho chết cho chừa… Tôi sợ cô chắc… rồi tôi chìm vào giấc ngủ…

Cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ sau bao nhiêu mệt mỏi, được bao lâu rồi cũng không rõ nữa chỉ biết là con mắt cũng no rồi… trở mình vươn vai ngáp rõ to… chợt khứu giác nhận ra mùi gì đó sộc vào tận mũi… thơm thật. Mình đang ở đâu vậy nhỉ. Sao thơm thế… mở mắt dáo giác nhìn xung quanh. Là nhà tôi mà. Vỗ tay lên trán moi lại trí nhớ, tất cả được ghi lại rõ ràng như 1 cuốn phim quay chậm… à, tôi nhớ rồi… thở dài ngao ngán rồi chột dạ. Không biết cô ta thế nào rồi. Biết bị tôi lừa thế này chắc cô ta lên cơn mà xé xác tôi mất…

– Ngủ như heo, nhìn xấu xí thế không biết… – chợt cô ta đi từ trong ra nói.

– Ưhm… tôi mệt quá ngủ quên mất… mấy giờ rồi? – Tôi uể oải hỏi cô ta.

– 3 giờ chiều…

– Chết… định bụng xuống nấu gì cho cô ăn mà lại ngủ mất. Cô ăn gì chưa. Mà tôi bảo bao giờ tôi gọi mới xuống cơ mà, sao giờ cô đứng đây, có ý đồ gì?

– Vâng! Nhờ anh. Anh tốt quá. Không nghe tiếng xe anh L đến chắc tôi giờ ngồi chờ anh nấu cho ăn mà chết rục xác héo hon trên kia rồi. Quá đáng… – cô ta trách móc tôi, cũng không gay gắt, có vẻ cam chịu lắm.

– Thằng trời đánh kia đến à, sao không gọi tôi dậy?

– Thiếu cách lấy súng bắn vào đầu anh nữa thôi ông tướng… ngủ gì mà khiếp thế, chắc tôi khiêng đi bán cũng không biết luôn.

– Haizz… sao không bán đi luôn cho tôi khỏi thấy cái mặt cô. Chắc chiều tôi đi tìm nhà để thuê quá.

– Anh thuê nhà làm gì? Thế nhà này là như nào? – Cô ta ngạc nhiên hỏi tôi.

– Chả là nhà cô còn gì… cô trưng dụng từ tối qua đến giờ thì tôi chỉ có nước ra ngoài tìm đường cứu thân thôi. Chứ ở với cô chắc tôi lên huyết áp đứt mạch máu não chết mà không biết vì sao mình chết mất.

– Đồ quỷ… – cô ta đánh nhẹ vai tôi…

– Lại chả phải. Tôi vẫn không ngừng gây sự… cô ta trầm hẳn xuống không nói gì, 2 tay đan vào nhau rồi lại thả ra vân vê tà áo… chân miết vô thức xuống sàn nhà… chẳng biết vì sao… rồi cô ta lên tiếng…

– Thôi giờ anh dậy đi đã, tắm cho mát rồi vào ăn cơm, tôi nấu xong được lúc rồi nhưng thấy anh ngủ ngon tôi không muốn gọi…

– Ờ… ơ mà trong nhà làm gì có gì mà nấu? – Tôi thắc mắc.

– Anh L đến gọi anh không dậy, đành đêt anh ngủ rồi tôi nhờ anh ấy đi mua dùm tôi ít thứ, chứ tôi ra ngoài đâu có được… mặt cô ta có vẻ buồn bã chùng xuống.

– Nấu xong sao không ăn đi luôn, cô cũng đã ăn gì đâu.

– Anh L có mua cho tôi ít bánh ngọt tôi ăn tạm… chứ không anh nghĩ tôi còn sống mà nấu ăn với đứng đây nói chuyện với anh chắc. Vô tâm thế không biết… – haiz, lại giọng trách móc nữa. Nhìn tội thế chứ. Thật ra giờ tôi cũng chả muốn đấu đá gì với cô ta nữa nhưng không hiểu sao cái mồm cứ mở ra là sửa lưng nhau… bó tay.

– Nó về có nhắn gì tôi không?

– Anh ấy nói tối nay anh chở người yêu đến gặp anh ấy hỏi tội… mà anh có người yêu rồi à?

– Trời đánh thằng thối mồm…

– Là sao? – Cô ta có vẻ tò mò…

– Thôi không sao. Tôi đi tắm. Tắm chung không? – Tôi ti hí mắt gian xảo trêu cô ta…

– Linh tinh. Tôi giết anh luôn tin không? – Mồm thì mạnh mà mặt thì đỏ, đáng yêu thế chứ

– Thì tôi chả thấy hết rồi còn gì… với lại tôi với cô cũng… – tôi bỏ câu lấp lửng trâu cô ta

– Cũng làm sao… anh còn nhắc lại nữa tôi liều mạng với anh cho xem… người đâu mà… chả đứng đắn tẹo nào. – Vừa lao lên dứ dứ nắm đấm vào tôi xong lại cúi xuống phụng phịu đỏ mặt

– Haha… đêm qua cô cuồng nhiệt bạo dạn lắm, sao giờ như gà dịch thế. Hahaha…

– Tôi giết anh…

Trêu cô ta rồi tôi chạy luôn chứ ở lại đó thật tôi không dán nghĩ mình còn nguyên vẹn không nữa… trong lòng chợt thấy vui vui… nhưng vẫn chưa giải thích được cái cảm giác này, điều tôi có thế chắc chắn được ngay bây giờ là… vì cô ta… đúng! Là vì cô ta…

Dòng nước mát lạnh làm tôi tỉnh táo hắn… cũng bởi vì đã làm được 1 giấc không bị quấy rầy nên xem như là no giấc… cơ với tinh thần thoải mái sảng khoái hẳn… Ôi nhưng mà… thôi chết. Tôi không mang theo áo quần. Oái oăm chết dở… lo chạy khỏi cô ta mà quên mất điều quan trọng… làm sao giờ… cái khó là tôi tắm tàng dưới, đồ đạc thì trên phòng ở trên tầng… nếu tắm trên tầng thì chuyện không có gì phải nói. Đằng này… dường như có cô ta tôi thiếu minh mẫn đi thì phải… nghĩ 1 hồi, giờ mà ngại ngùng thì bị cô ta hà hiếp chắc, tôi phải chai mặt để giữ cái thế của mình. Nghĩ là làm. Tôi gọi vọng ra…

– N, vào tôi bảo nhanh.

Một lát thì nghe cô ta nói vói vào.

– Không tắm còn định giở trò gì?

– Xong rồi.

– Xong rồi không ra ở trong làm gì? Định quyến rũ tôi hả. Đừng mơ, đồ quỷ…

– Tôi không mang theo đồ. Cô lên phòng lấy giúp tôi. Không ngâm nước lâu tôi ốm thì cô liệu hồn đấy.

– Tôi không phải ô sin. Anh tự đi mà lấy…

– Bộ cô bị điếc hả. Đã bảo là không có đồ. Hay tôi cứ trần như nhộng thế này mà ra nhé… – nói rồi tôi cười tỏ vẻ đê tiện.

– Anh dám…

– Nhà tôi tôi thích làm gì tôi làm. Cô khỏi phải thách… cạch… – rồi tôi nhẹ nhàng giả vờ xay núm cửa hé ra…

– Anh anh anh anh… anh làm thật hả tên biến thái chết dẫm. Đứng yên đó. Cấm ra… không tôi cắt… – cô ta hét toáng lên…

– Haha… thế còn không nhanh lên lấy cho tôi còn đứng đấy làm gì? Hay thích mà giả bộ. Để tôi ra thật nhé…

– Cấm… tôi cấm anh…

– Ô hay. Thế lấy cho tôi thì không lấy. Tôi ra tự lấy thì không cho. Vậy cô muốn sao? Cô có vẻ bất bình thường nhỉ?

– Mặc xác anh. Ở trong đó mà chết luôn đi tôi chả thèm quan tâm. Người đâu mà kì cục…

… im lặng…

– Thôi được rồi. Vậy cô ăn trước đi rồi về để tôi còn ra. Tôi ở trong này đợi cũng được. Chả sao… tôi nói bâng quơ…

Lại im ắng 1 lúc thì cô ta gõ cửa, tôi hé ra nhìn thì cô ta đứng quay lưng lại tay đưa ra sau cầm cái quần cọc kiểu đưa cho tôi…

– Mỗi này thôi hả?

– Vậy chứ anh đòi gì nữa? – Cô ta lí nhí.

– Thế quần sịp đâu… – tôi mặt dày cà khịa cô ta.

– Tên bệnh hoạn nhà anh. Có lấy thì lấy không thì thôi tôi đi á…

Chợt tôi nãy ý định trêu tiếp cho cô ta khớn… tôi vói tay ra cầm… tay cô ta kéo sát lại…

– Anh. Anh. Anh. Anh thả tôi ra anh làm cái gì vậy tên bệnh hoạn, tên biến thái… thả tôi ra. Tôi không đùa đâu… anh coi chừng tôi không tha cho anh… thả ra…

Cô ta hốt hoảng vùng bỏ chạy nhưng tôi mạnh hơn nên giữ chặt lại rồi kéo lại gần thêm, cô ta cố gắng vùng vẫy không thoát được khỏi tay tôi bổ phịt ghì cả thân người bấu víu xuống nền tỏ vẻ bất lực, mồm không ngừng kêu gào… tôi buồn cười quá, hả hê quá tôi thả tay ra làm cô ta chúi người hẳn xuống nền như vồ ếch… lúc này chịu không nổi nữa tôi cười vang cả nhà… cô ta lồm cồm bò dậy bò đi xa như muốn càng xa càng tốt… cười chán rồi lắc đầu tặc lưỡi tôi đóng cửa lại mang đồ vào rồi ra… ra thấy cô ra ngồi nơi bàn ăn cúi đầu khóc rấm rứt…

– Sao đấy… tôi không làm gì nên tiếc ngẩn ngơ ngồi khóc tủi hả… tôi trêu lì

– Giỡn có chút xíu cũng khóc… tuyến nước mắt cô thông với nước tiểu hay sao mà mau nước mắt thế…

– Thôi tôi xin lỗi, tôi chỉ giỡn thôi chứ không có ý gì đâu. Làm gì cô thì tôi đã làm tối hôm qua rồi còn đâu…

– Anh… – rồi lại tiếp tục khóc…

– Thôi nào… ăn đi tôi đói rồi. Không phải cô cũng đói à. Nguội hết rồi kìa… – nói rồi tôi tự nhiên ngồi xuống bới cơm ăn như không có gì xảy ra…

– Ăn đi chứ… khóc hoài, có no được không? – Vừa nói tôi vẫn tiếp tục ăn và theo dõi cô ta… nhìn cô ta lúc này như con mèo con ấy… tội tội thương thương…

– Giờ sao? Có chịu ăn không thì bảo… tôi xin lỗi rồi còn gì. Đừng thấy tôi xuống nước mà làm tới nhé. Bực cả mình. Nói rồi tôi đáp đôi đùa mạnh xuống bàn… – cô ta giật mình 1 cái rồi lại ngồi im.

– Cô ăn thì ăn không thì thôi… – tôi ra ngoài. Mất cả ngon… rồi tôi đứng dậy đi lên phòng thay đồ.

– Anh đứng lại đó…!

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến