Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Cô Giáo Bướng Bỉnh (Update Phần 67)

Kèo cá cược

Truyện Sex: Cô Giáo Bướng Bỉnh (Update Phần 67)


Bật dậy 1 cách nhanh nhất như bị ong chích lộ đít. Noron thần kinh lập tức phát lệnh cho tim làm việc khẩn cấp thực hiện nhiệm vụ bơm máu lên não để giải quyết nhanh hàng loạt câu hỏi trong đầu ngay lúc này đại khái như: tiếng nói phát từ đâu ra. Là ma hay quỷ. Là đực hay cái. Quân địch hay kẻ thù, liệu mình có an toàn không… v.. v… Nói thật làm nghề chinh chiến hàng trăm ngàn cây số, đồng bằng núi rừng đèo dốc đêm hôm hay gì gì đó thì tôi không có sợ. Cơ mà cái trường hợp này tôi tưởng như hòn đái tôi nó thọt lên tận cổ rồi hay sao ấy. Nghẹn cả họng lại không ú ớ được 1 câu. Cũng bởi vì nghĩ chắc chắn là không có ai trong nhà với cả thần kinh đang mệt mỏi nên cái lúc như này nó nhạy cảm lắm mọi người ạ… Đơ người 1 lúc mới nhận ra cái của nợ đáng ghét kia đứng lù lù trước mắt… Thở phào vuốt ngực rồi nhìn chằm chằm vào cô ta để lấy lại tinh thần…

– Anh làm sao thế. Đơ cả người ra kìa? – Cô ta lên tiếng phá cái khoảnh khắc im lặng đó.

– Ủa… tôi nhớ là bảo cô về rồi kia mà. Hay cô phân tích không được lời tôi nói? – Tôi hắng lại cô ta 1 cách khó chịu

– Đúng. Anh có nói. Nhưng có rõ ràng là về ngay hay không đâu… mặt câng lên muốn đấm lắm mọi người ạ.

– Thế thì trình bày đi.










– Về vấn đề gì?

– Sao còn ở đấy?

– Vì chưa giải quyết xong…

– Cụ thể? – Tôi nhướng mày nhìn lên.

– Giặt đồ. Cô ta đốp lại chả vừa vặn gì. Thái độ ương bướng câng câng thật tôi muốn quăng cô ta vào máy giặt mà quay cho bạc cái mặt đáng ghét kia ra.

– Xong chưa?

– Tức thì.

– Vậy về đi.

– Vẫn còn.

– Gì nữa? – Tôi khó chịu ra mặt rồi. Cô ta vẫn chưa tỏ thái độ gì gọi là chùn hết. Cái giống gì vậy trời.

– Chưa phơi.

– Thế phơi đi rồi về.

– Nặng. – 1 chữ 1 mọi người ạ. Vớ phải vợ tôi thì tôi vứt cho cục tiền đi trồng răng giả rồi.

– Phương án giải quyết? – Tôi vừa hỏi vừa lấy gói thuốc ra đưa lên mồi.

– Anh phơi cùng tôi…

– Này nhé. Cô nghĩ cô là diễn viên hài hay sao có thể phát ngôn cái câu mà nó buồn cười đến mức buồn cười vậy? Và tôi cũng không đến mức thiểu năng mà không nhận ra được đó không phải là việc của tôi. Cô hiểu không?

– Còn anh. Anh nghĩ anh là ông chủ, tôi là ô sin hay sao mà anh bảo là tôi phải làm. Tôi cũng không phải trán ngắn đến mức mà không nhận ra được tôi là con gái chân yếu tay mềm mà phải gồng mình làm những việc quá sức cho phép.

– Vậy cô nghĩ là do tôi chắc. Là vì tôi nên phòng tôi đang thơm thi sạch sẽ mà phải đem những thứ đó ra giặt hả?

– Thế anh nghĩ tôi muốn vậy chắc? Đang yên đang lành lại phải đi giặt đồ cho người anh nghĩ tôi muốn vậy hả?

– Cô… – tôi sắp đuối rồi mọi người ạ. Nó cùn đến thế thì bao chửng sống lại cũng không bắt tội được cô ta…

– Tôi sao? Anh nói đi. Tôi sao???

– Không cần nữa. Dẹp. Để đó. Cô lượn nhanh cho tôi. Đừng có đứng trước mặt tôi.

– Được thôi. Nói rồi cô ta đi ra sau lưng tôi… có ý gì đây?

– Cô làm gì? Còn chưa đi nhanh không tôi thả chó…

– Anh nói tôi không đứng trước mặt anh thì tôi đứng sau lưng anh thôi. Tôi sợ anh chắc…

– Trời ạ. Dây thần kinh xấu hổ của cô đứt rồi à? Dây thàn kinh lì lợm thì nó to như cái cột nhà rồi hả? Cô không hiểu hay cố tình không hiểu là tôi đang đuổi cô về vậy? – Tôi nói với giọng bất mãn dần rồi mọi người ạ.

– Tôi không về đấy. Rồi sao?

– Lý do… nói nhanh. Bao nhiêu cũng được. Rồi tôi giải quyết rồi cô đi dùm tôi với. Tôi đến chịu cô rồi đấy.

– Tôi… – cô ta lý nhí. Sao lại đổi tông nhanh vậy chứ

– Cô làm sao?

– Tôi… đói… híc

– Ô hay! Cô đói thì mặc xác cô chứ. Tôi là bảo mẫu của cô hay sao mà phải quan tâm cô no hay đói.

Im lặng rồi mọi người ạ. Đài tạm thời tắt điện rồi. Hay là bị chập dây nào mà rơi vào trạng thái nín tạm thời không biết nữa. Hay là… hay là cô ta rút hàng đâm lén sau lưng tôi. Vì nãy giờ cô ta ra đứng sau lưng rồi. Ai thì tôi không biết chứ cô ta tôi nghĩ không có viẹc gì cô ta không dám đâu. Ngay lập tức dùng khinh công phi thân lên trước 1 bước đồng thời thực hiện cú xoay người 181, 5 độ đối diện kẻ địch hai tay thu lại thủ thế… phải luôn đề cao cảnh giác. Kẻ địch hoàn toàn có cơ hội đánh úp ta mọi lúc mọi nơi nên không được phép lơ là… Ơ mà… cô ta… hình như cô ta khóc…

Sao đôi môi em cứ mỉm cười mỗi khi em nghĩ về anh… nhớ đến những lúc ta vui đùa, kỷ niệm tuyệt vời ngay nào chợt thành giấc mơ mà em mãi luôn mong đợi… chờ anh bao đêm xót xa…

… chỉ còn 1 mình anh nơi đây, bên cây dương cầm cũ… để mãi nhớ về em trong những buổi chiều mua lạnh…

… phải làm sao để quên những kỷ niệm về nhau… khiến anh (em ) khóc từng đêm… hình bóng anh (em ) mờ xa khuất…

… những nốt nhạc đang ngân lên sẽ mãi là dành cho em. Đừng đau xót khi đôi ta phải lìa xa… XA NHAU SẼ YÊU NHAU NHIỀU HƠN…!!!!!

Đứng trước 1 người con gái nhỏ bé, yếu đuối, bờ vai đang run lên vì khóc thật xót xa… tôi nghĩ không người đàn ông nào có thể dửng dưng xem như không có chuyện gì được. Cảm giác là người bảo vệ, che chở, là chỗ dựa cho cái sinh vật yếu đuối kia thôi thúc tôi phải làm 1 điều gì đó nhưng lại không định hình hay ý thức được mình phải và nên làm gì… trong lòng dấy lên 1 cảm giác lạ lắm… nhói nhói, nghẹn nghẹn… mơ hồ… như lạc vào ma trận không có lối thoát… tự hỏi tự trả lời rằng chuyện gì đang xảy ra từ hôm qua đến giờ, với tôi nó quá bất ngờ nên đầu óc đang còn mông lung lắm.

Tôi có làm điều gì quá đáng hay có lỗi không… sao người con gái lạ kia lại đứng đó khóc… người con gái lạ… lạ ư…?? Nhưng sao lúc này đây tôi có cảm giác gì đó quen lắm, thân thuộc lắm… cảm giác như là 1 phần thuộc về tôi vậy… nhìn cô ta khóc tôi buồn… nhìn họ yêu đuối tôi đau. Không… không phải đau… nhưng sao nghe đau đau… ai trả lời cho tôi với. Tôi thất bại, bất lực trước hàng loạt câu hỏi trong đầu, trước cái cảm giác tôi đang đối diện… tôi hoàn toàn mất hết sự nhạy bén vốn có của mình… phải tự mình đi tìm thôi… từ từ tiến lại gần cô ta. Đưa tay lên nắm lấy bờ vai đang run lên vò khóc. Tôi lay nhẹ…

– Cô… cô… bị làm sao?

– Đừng vậy chứ. – Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra…

– Được rồi… bình tĩnh nào… ngồi xuống nói tôi nghe. Đừng làm tôi cảm thấy mơ hồ…

Dìu cô ta ngồi xuống. Ngồi bên cạnh quay người sang đối diện cô ta. Mặt vẫn cúi gằm xuống thỉnh thoảng nấc lên sao mà tôi thấy nghẹn ngào quá… không biết phải tiếp tục làm gì với cái hoàn cảnh này… tôi ngồi lại ngã lưng vào ghế. Lại rút thêm điếu thuốc đưa lên mồi hòng muốn tìm lại cái tỉnh táo cần phải có lúc này. Không gian im lặng như đồng lõa cho cái cảm giác tội lỗi của tôi khi tiếng nấc kia vẫn chưa dừng hẳn mà vẫn rõ ràng như tủi thân, trách móc, hành hạ cái tâm trạng đang rối bời của tôi… cố gắng xâu chuỗi mọi sự việc đã và đang xảy ra để tìm câu trả lời nhưng lúc này thật sự hoàn toàn bế tắc chả đâu vào đâu… tôi bất lực với chính mình. Có lẽ với tôi, suốt cả cuộc đời này, nước mắt người con gái là thứ khiến cho tôi trở nên yếu mềm quên đi cái cá tính mạnh mẽ lạnh lùng bất cần… thậm chí nếu không muốn nói là nó khiến cho tôi trở nên ngu dốt, mất quyền kiểm soát não bộ mà cứ vậy vùng vẫy, mò mẫm trong tuyệt vọng rồi như lạc trong 1 thế giới hoàn toàn xa lạ…

– Anh… quá đáng lắm… hức… hức… – giọng nói kéo tôi về với thực tại. Tôi như kẻ chết đuối vớ được cọc thoát ra khỏi cái mớ suy nghĩ rối như tơ vò

– Cô đừng nói cái kiểu không đầu không cuối như vậy… tôi đã làm gì chứ?

– Dù sao tôi cũng là con gái… làm sao anh có thể đối xử với tôi như vậy được chứ… hức…

– Làm sao chứ. Tôi bắt cô ở lại hả. Hay tôi bắt cô hầu hạ phục vụ tôi? Cô hoàn toàn được tự do ngay chính trong nhà của tôi, tôi có buộc cô làm những việc mà cô không muốn không hả??? Đấy. Cô không thích thì cô có thể về vất cứ lúc nào, tôi có ngăn cản gì cô đâu. Sao lại trách tôi trong khi tôi là người bị cô hành hạ suốt đêm hôm qua. Tôi nợ nần gì cô chắc…

– Nhưng giờ tôi chưa thể về được… – giọng cô ta lúc này đã không còn khóc nữa nhưng hình như đang tủi yuri hờn hờn gì đấy tôi chịu chả biết giải thích

– Lý do? Tôi cần lý do??

– Tại…

– Tại sao? Cô thiếu chữ hay sao mà nói ngắn thế? Hay mồm cô có tật?

– Anh… anh quá đáng vừa thôi nhé… là anh vô tâm hay ngu ngốc mà không nhìn và hiểu ra vì sao. Nhìn anh cũng sáng sủa thông minh sao mà tôi thấy nghi ngờ vậy?

– Này… tôi không thích và không có thời gian đôi co với cô. Nhé! Có gì cô nói toẹt ra đi… tiêu chảy còn bày đặt nín… anh. Hay là… hay là cô muốn ở lại ngủ với tôi??? – Mặt tôi lúc này gian và ranh lắm mọi người ạ, có lẽ thêm cả đểu nữa không chừng…

– Tôi thèm vào nhé. Anh nghĩ anh là ai. Soi gương kiểm điểm lại mình đi nhé. Đừng có ngồi đó mà bắt con tưởng bở…

– Thế không phải vậy sao mặt cô đỏ thế kia. Hahaha… – thoáng thấy cô ta đỏ mặt tôi trêu ngay…

– Tôi không có…

– Đợi chút tôi đi lấy gương cho cô soi nhé. Xem thử ai mới là người phải soi gương kiểm điểm. Hahaha… – tôi vẫn chưa chịu dừng tiếp tục trêu cô ta… khá thú vị…

– Anh… anh là đồ… đồ vô tư không biết nghĩ…

– Tôi thế đấy. Rồi làm sao? Nói đi rồi tôi suy nghĩ xem có nên cho cô tiếp tục ở lại ngủ với tôi không. Hahaha

– Anh… đừng có nói linh tinh… tôi…

– Làm sao. Cô buồn cười nhỉ?

– Tôi làm sao có thể về được với bộ dạng như này. Đồ điên. Cô ta đứng dậy hét toáng lên trừng trừng nhìn thẳng tôi.

– Ơ… a! Hahaha… – thoáng giật mình xong chợt nhận ra điều gì tôi đưa tay vỗ trán rồi cười lớn.

– Anh cười cái gì? Cô ta 2 tay chống hông hỏi lại tôi, nhìn như muốn ăn thịt tôi vậy.

– Hahaha. Hiểu. Hiểu rồi. Có thế không nói sớm. Không có áo mang về chứ gì. Hahaha. Đồ ngốc! Tôi cười đã lắm. Hóa ra cô ta sợ ra đường với bộ dạng đó. Mang váy với cái áo sơ mi rộng thùng thình thì quả thật ra đường để về là vấn đề không thể rồi.

– Tôi giết anh… – nói rồi lao vào tôi mà cào cấu. Mặt cô ta giãn ra được đôi chút rồi không còn hằm hè là bao nữa…

Tôi co người tránh né và gạt những cú nhé cú đánh của cô ta. Hình như cào cấu là sở trường của tụi con gái thì phải. Thấy đứa nào cũng lôi ra sử dụng. Không hẳn là đau nhưng do là con gái nên tôi không thể phản đòn đánh trả được nên ăn vài cú nhéo với cào cấu cũng làm tôi trầy xước và rát khó chịu. Tôi đưa tay gạt nhanh 2 tay cô ta ra tránh thương tổn cho bản thân. Vì nhanh quá cô ta không kịp phản ứng thế là mất đà bổ nhào vào người tôi. Hai tay dang hẳn ra chưa kịp thu lại thành ra nhìn giống đang đè lên ôm tôi vậy. Lại mặt chạm mặt môi kề môi… lại bất động đứng hình…

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến