Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Cô em họ xinh xắn – Full

Kèo cá cược

Truyện Sex: Cô em họ xinh xắn – Full


Phần 31

Với một người bình thường, chúng ta ai cũng có thể nhớ được những kỷ niệm, những mốc thời gian, những sự kiện trong quá khứ, trừ những người trí nhớ quá kém, tôi thì không thấy mình là một người có trí nhớ kém, không muốn nói là trí nhớ rất tốt, nhưng… quả thật, những ngày tháng đó, những ngày mà tôi đánh mất Trang, đánh mất tất cả tình yêu và hy vọng, tôi không biết… không nhớ… không hiểu mình đã làm những gì, đã sống ra sao, chỉ nhớ ngày tháng cứ trôi qua, lặng lẽ, trầm lặng, không niềm vui, không suy nghĩ, cũng chả có ước mơ hay mong muốn gì.
Tôi sống như một xác sống đúng nghĩa, đến trường tôi cũng chả thiết giao du với bạn bè, tôi ngồi học, bình thường tôi rất lười học nhưng lúc đó tôi chả biết làm gì cho quên đi nỗi buồn nên tôi vùi đầu vào học, học để đầu óc không còn thời gian mà đau khổ nữa, về nhà thì tôi nằm, rồi ngủ, đầu óc trống rỗng, tôi nhớ tôi không thể xem nổi hết nửa tập phim vì tôi không thể hiểu mình đang xem cái gì, nói đúng hơn tôi không tìm được niềm vui trong đó.

Rồi các bạn biết không, trong đầu tôi thỉnh thoảng lại xuất hiện suy nghĩ nếu mình chết đi thì sẽ thế nào, Trang sẽ thế nào, mẹ tôi, chị tôi, bạn bè tôi… sẽ thế nào, rồi tôi nghĩ mình sẽ chết theo cách nào… nhưng rồi những lúc đó tôi cảm nhận rõ được nỗi đau khổ của mẹ tôi, của Trang nếu tôi chết đi, và tôi như bừng tỉnh. Tôi không tâm sự được với ai, kể cả 2 thằng bạn thân của tôi, tôi còn cố gắng tránh mặt chúng nó, tôi chả hiểu sao tôi lại như thế.

Mãi đến sau này khi tôi đi làm, internet thông dụng hơn, tôi mới hiểu thời gian đó tôi bị làm sao. Đó là một dạng của Trầm cảm, có một bài trắc nghiệm của một bác sĩ người Mỹ giúp ta có thể tự kiểm tra mức độ của mình, tôi đã nhớ lại những biểu hiện của mình và làm thử, ra kết quả tôi bị trầm cảm mức trung bình, rất may, tôi đủ lý trí để vượt qua thời gian đó, chứ không thì không biết bây giờ tôi còn ngồi đây mà kể chuyện cho các bạn nữa không. Tất cả những gì tôi có thể nhớ được mình đã làm những gì trong khoảng thời gian đó… là viết mail, tôi đã viết rất nhiều, rất rất nhiều mail gửi vào hòm thư yahoo của Trang, tôi không biết Trang có đọc được không, nhưng tất cả những gì tôi muốn nói, muốn tâm sự tôi đều trải lòng vào đấy.

Còn Trang… tôi là một thằng đàn ông mạnh mẽ mà còn như thế, tôi không thể tưởng tượng nổi nỗi đau đớn mà Trang phải gánh chịu trong khoảng thời gian đó, tình yêu đầu đời của một cô gái yếu đuối mới 17 tuổi, tất cả hoài bão, hy vọng, niềm tin vào cuộc sống của em đã chết đi cùng đứa con của chúng tôi…










Và rồi… cái ngày tôi lo sợ, cái ngày mà nỗi ân hận của tôi nó dâng lên đến đỉnh điểm.

– Minh ơi, cô chú vừa gọi lên, Trang nó trượt đại học rồi con ạ, nó buồn lắm, con gọi điện động viên em nhé, hồi đấy đáng nhẽ mẹ cùng cô chú phải cứng rắn hơn bắt nó ở lại đây học nốt thì chắc có lẽ đã khác, khổ thân con bé quá. Mẹ tôi nói giọng buồn thiu.

Tôi đứng như chết lặng, tôi muốn gọi điện, muốn gặp Trang, muốn ôm em vào lòng để xin lỗi, để an ủi em… nhưng tôi… không thể… Tôi lên phòng, thẫn thờ, tôi đã lo sợ điều này đến, và nó đến thật rồi. Trang học rất khá và thông minh, em thừa sức đỗ những trường đại học hàng đầu, nhưng vì tôi, vì những gì tôi gây ra cho em, tất cả đã đánh gục em. Người tôi lạnh đi, tôi run lên, tôi vò đầu và khóc… Tôi nhớ lại cái ngày Trang ngồi trong lòng tôi, em kể về ước mơ của mình với tôi, em muốn đỗ trường Ngoại Thương, rồi sẽ kiếm học bổng và đi du học, em nói em rất thích nước Pháp.

“Bốp… bốp… bốp” tôi tự tát vào mặt mình, tôi không nhớ tôi tự tát vào mặt mình bao nhiêu cái nữa, tôi vừa khóc vừa tát, nỗi ân hận bao trùm tôi. Cái cảm giác biết và cảm nhận được người con gái mình yêu thương vô cùng đang đau đớn, đang tuyệt vọng mà bản thân mình không thể làm gì được nó còn hơn vạn lần cái chết. Không thể chịu đựng được hơn nữa, tôi gọi về nhà Trang, cô tôi nhấc máy:

– Cô ạ, cô cho cháu gặp Trang với ạ.

– Minh à cháu, ừ, cháu cố gắng an ủi em nhé, nó buồn lắm, suốt từ hôm qua không chịu ăn uống gì cả, cô lo lắm, cố gắng động viên em nó giúp cô nghe cháu.

– Vâng ạ.

Một lúc sau Trang nhấc máy:

– Em không sao, anh không phải lo, thế nhé.

Tôi chưa kịp nói gì thì Trang đã dập máy. Tôi cũng đoán trước được phản ứng của Trang, đã lâu lắm rồi tôi mới được nghe giọng em, giọng Trang đầy cứng rắn, tỉnh bơ, nhưng tôi cảm nhận được sự gượng gạo trong đó, tôi biết em đang rất kìm nén để nói ra câu đó với tôi, để tôi tưởng em không sao cả, nỗi nhớ tràn về trong tôi, thương em mà không biết phải làm gì, tất cả đều do tôi cả. Và cứ thế, tôi sống như một xác sống, dằn vặt, vô cảm với mọi thứ xung quanh, có những lúc tôi nhớ Trang đến quằn quại, nhớ đến muốn cào cấu huỷ hoại bản thân mình.

Quãng thời gian khủng khiếp cứ thế lặng lẽ trôi qua, rồi tôi tốt nghiệp, ngay lập tức tôi đòi đi du học, tôi muốn trốn đến một nơi thật xa, để tôi có thể quên được Trang. Rồi tôi chọn nước Anh, một môi trường xa lạ, một đất nước đẹp và vô cùng mới mẻ, mọi thứ đều thu hút tôi khám phá, có lẽ 10 tháng học thạc sĩ bên Anh là quãng thời gian tôi cảm thấy nhẹ bớt trong lòng được nhiều nhất trong suốt khoảng thời gian khủng khiếp vừa qua, tôi vẫn đều đặn viết mail kể về cuộc sống mới của tôi mỗi ngày và gửi cho Trang. Nhiều khi lang thang một mình giữa phố, xung quanh là những người xa lạ, tôi ước gì có Trang ở đây, chắc em sẽ thích lắm…

Tôi bảo vệ xong thạc sĩ, mẹ tôi thì muốn tôi học luôn lên tiến sĩ nhưng tôi không muốn, tôi thấy quãng đời học hành của tôi như thế là quá đủ, quá dài rồi, tôi quyết định ở lại Anh một thời gian để làm việc và tìm hiểu thêm về đất nước này, cũng một phần là tôi sợ trở về, sợ đối mặt với hiện tại không có Trang. Tôi vẫn dò hỏi tình hình của Trang qua mẹ tôi, biết được em không thi tiếp đại học, em quyết định phụ giúp bố mẹ em kinh doanh, tôi chỉ biết thầm cầu mong Trang sẽ thành công, nếu không tôi sẽ ân hận suốt cuộc đời này mất.

Một ngày mùa đông giữa tháng 12, đây cũng mà mùa đông thứ 2 của tôi trên đất Anh, hôm đó tuyết rơi dày lắm, tầm nhìn chỉ tầm 2m, tôi vội vàng lê bước về nhà thật nhanh vì không hiểu sao hôm nay tôi cảm thấy rất nóng ruột, mở cửa, vừa cởi được cái áo khoác thì bà chủ nhà nói có điện thoại từ VN gọi sang, từ buổi trưa, tôi vội gọi về xem có việc gì vì hôm trước mẹ tôi vừa gọi xong.

– Mẹ à, con đây, con vừa đi làm về, có việc gì thế ạ.

– Về muộn thế hả con, có vất vả lắm không?

– Có gì vất vả đâu mẹ, công việc cũng ổn lắm, con còn phải học hỏi nhiều lắm. Ở nhà có việc gì ạ, sao mẹ lại gọi con vào buổi trưa, bình thường tối mẹ mới gọi cơ mà.

– À, sáng cô chú vừa gọi ra báo cho mẹ, 1 tuần nữa là Trang nó cưới, cô chú bảo cũng gấp gáp quá nên báo muộn mong nhà mình thông cảm, cô chú bảo Trang nó nhắn là rất muốn con về dự ngày vui của nó, con thì chắc không kịp về rồi với cũng tốn kém nên cô chú nhờ mẹ thông báo luôn cho con để chung vui với em từ xa chứ không phải áy náy gì nếu không về được… alo alo… còn còn nghe máy không đấy… alo… alo…

– Dạ, con đây, vâng thế ạ, con bận tí, thôi để lúc khác con gọi lại cho mẹ nhé, con cúp máy đây.

Tai tôi ù đi, mọi thứ trước mắt nhoè đi, tôi vội vã chạy lên phòng để tránh ánh mắt của bà chủ nhà. Đóng sầm cửa, tôi ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào tường… và tôi oà khóc… tôi khóc như một đứa trẻ lên ba, tôi cứ khóc và khóc, tôi chả suy nghĩ được gì, chả cảm nhận được gì lúc đó nữa ngoài sự đau đớn. Từ ngày biết Trang không thi đại học nữa, biết em quyết định ở nhà phụ giúp gia đình kinh doanh, tôi cũng mong em sớm tìm được hạnh phúc cho riêng mình, nhưng sao cái ngày đấy nó đến sớm thế, quả thật tôi hoàn toàn gục ngã, tôi không và chưa sẵn sàng chuẩn bị tinh thần cho việc này, tôi cứ khóc và khóc như thế không biết bao lâu nữa…

Tôi phải về VN ngay, tôi phải gặp Trang, tôi muốn nhìn thấy em lần cuối trước khi em lấy chồng, tôi không thể chịu nổi cái cảm giác này nữa, nó giết chết tôi mất. Tôi thao thức chờ từng giây từng phút để mong trời sáng, tôi lao ra phòng vé và đặt chuyến bay sớm nhất có thể để về VN.

Hơn 15 tiếng trên máy bay mà tôi cảm giác dài như mấy ngày…

– Mẹ…

– Ơ, sao con về bất ngờ thế, không báo cho mẹ. Mẹ tôi ngớ người ra, bà đang ngồi tính toán sổ sách.

– Con vội quá nên không kịp gọi cho mẹ ạ. Con phải về dự đám cưới Trang chứ, làm sao mà con vắng mặt được. Tôi bước lại chỗ mẹ, bà ôm tôi vào lòng xoa đầu như đứa trẻ con, cũng đã gần 2 năm kể từ ngày tôi xa mẹ.

– Ừ, vậy cũng tốt, mẹ con mình về trước 1 ngày để xem cô chú có cần phụ giúp gì không.

– Vâng ạ, thôi con lên phòng đây, con hơi mệt.

– Từ từ đã nào, để xem con trai mẹ xa nhà lâu như thế có thay đổi gì không nào. Ái chà, có vẻ chững chạc hơn khối rồi đấy, hay thôi về hẳn luôn đi, cưới vợ rồi sinh cho mẹ đứa cháu, mẹ thèm có cháu lắm rồi.

– Còn lâu con mới cưới vợ, mẹ chờ vài năm nữa nhé, con còn ham chơi lắm, dại gì mà lấy vợ sớm, thôi con lên ngủ tí, mệt quá.

– Ừ lên đi, tí mẹ gọi xuống ăn cơm.

Tôi không vào phòng tôi, mà bước thẳng đến phòng Trang, từ hồi Trang về, phòng Trang tôi vẫn giữ nguyên trạng thái, căn phòng để không đã gần hai năm, nhưng với tôi, tôi cảm giác mới như ngày hôm qua, mọi ký ức, mọi kỷ niệm của tôi và em ùa về trong tôi ngay lập tức, tôi thả mình lên giường, tay tôi xoa nhẹ dưới đệm, tôi nhớ em quá, nhớ em vô cùng…

Tôi chờ đợi đến cái ngày được gặp Trang, cảm xúc nó hỗn độn trong tôi, tôi mong ngóng từng giờ từng phút để được gặp em, nhưng tôi lại sợ hãi và hoàn toàn không muốn đến cái ngày đấy, cái ngày mà em vĩnh viễn rời xa tôi.

Trước ngày cưới 1 hôm, tôi lái xe chở mẹ về nhà Trang. Thực sự tôi chưa biết phải đối mặt với Trang như thế nào trong hoàn cảnh này. Vừa bước vào nhà, tôi thấy Trang đang lúi húi cắm hoa.

– Trang…

– Ơ anh… cháu chào bác ạ.

– Ừ chào cô dâu trẻ, chuẩn bị tới đâu rồi cháu.

– Dạ cháu cũng xong xuôi hết rồi ạ, bác với anh ngồi chơi để cháu lên mời bố mẹ cháu xuống ạ.

– Anh ngồi đi…

Tôi nhìn thấy đôi mắt Trang đang trực khóc, em vội vã đi lên cầu thang.

Cô chú tôi xuống, không thấy Trang xuống cùng, tôi muốn lên để gặp, để nói chuyện với em lắm nhưng đương nhiên là không thể rồi, bây giờ là lúc nào rồi mà tôi còn có thể làm thế được nữa. Mọi thứ chuẩn bị cho đám cưới đã chuẩn bị xong xuôi hết, chỉ chờ đến sáng mai là nhà trai sang đón dâu thôi. Cô chú tôi nói chuyện, nhà trai xem ngày gấp quá nên báo cho mẹ tôi chậm, chú rể nhà cách đấy vài chục cây số, bố mẹ chú rể là bạn hàng với cô chú tôi, nhà cũng khá giả lắm, chú rể thì hiền lành, tốt nghiệp đại học xong thì về tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, tuổi thì kém tôi 1 tuổi. Nói chung gia đình đàng hoàng nên cũng chả phải lo lắng gì, có vẻ cô chú tôi cũng quý con rể tương lai lắm. Tôi thì lúc này tâm trạng như ở trên mây, chả nghĩ được gì, chỉ muốn được nhìn thấy Trang càng nhiều càng tốt, được nói chuyện với em, chỉ thế thôi…

Một lúc sau Trang xuống, em đã thay quần áo nghiêm chỉnh, Trang vẫn không thay đổi tí nào, vẫn xinh xắn như ngày đầu tôi gặp em, có chăng chỉ là thêm nét nghiêm nghị trên khuôn mặt em, nhìn qua là tôi biết em vừa khóc xong. Trang nhìn thì có vẻ đang cư xử rất tự nhiên với tôi và mẹ tôi, nhưng tôi cảm nhận được sự gượng gạo trong từng cử chỉ của em, em luôn né ánh mắt của tôi nhưng thỉnh thoảng lại nhìn trộm tôi. Tôi chỉ muốn lao vào ôm chầm lấy Trang, tôi muốn ôm em thật chặt vào lòng, muốn hỏi em dạo này thế nào, muốn vuốt ve mái tóc em, nhưng tất cả giờ đây… đã ngoài tầm với của tôi rồi…

Tối hôm đó ở quê gọi là tối thanh niên, bạn bè Trang đến chung vui cùng em, tất cả hát hò, nói chuyện rôm rả cả tối, tôi thì xuống 1 tí xong lên ngay vì tôi đâu còn tâm trạng nào mà vui. Phải đến gần 12h đêm bạn bè Trang mới tàn tiệc.

Tôi về gấp quá, kịp xin nghỉ phép nhưng phải kèm theo điều kiện là vẫn phải hoàn thành công việc và gửi mail sang cho sếp, nên tối đó tôi vẫn phải thức để làm việc cho xong. Mẹ tôi và tôi ngủ một phòng dành riêng cho khách, nhưng phòng đó lại không có bàn, chỉ có giường và tủ quần áo, nên Trang sắp xếp cho tôi ở phòng của Trang, còn em thì sang phòng cái Huyền ngủ cùng. Tầm 1h sáng, tôi đang cắm cúi làm việc thì có tiếng gõ cửa.

– Anh vẫn đang làm việc à, em vào được không? Là giọng của Trang, nó mới tình cảm thân thương làm sao.

– Ơ, em chưa ngủ à, em vào đi. Tôi đứng hình mất vài giây, vì cả ngày nay Trang luôn tránh mặt tôi nên tự dưng em xuất hiện làm tôi cũng bất ngờ.

– Sao giờ này em còn chưa ngủ, mai nhiều việc lắm đấy, cả một ngày dài đấy, ngủ đi không mai mệt chịu làm sao nổi. Trang bước vào, em đang mặc chính cái váy ngủ mà trước đây em vẫn hay mặc ở nhà tôi.

– Em không sao, em chưa buồn ngủ, anh cứ ngồi làm việc đi, em sang nhìn anh làm việc một lúc rồi em ngủ, cũng lâu lắm rồi em và anh chưa gặp nhau còn gì.

– Thôi tí anh làm tiếp cũng được… tôi mong chờ cái giây phút được nhìn ngắm Trang, được ngồi nói chuyện, tôi muốn hỏi em đủ thứ, muốn ôm em vào lòng, nhưng giây phút này đây, tôi cứng hết cả họng, chả thể mở mồm ra nổi.

– Anh cứ làm đi, em đứng đằng sau nhổ tóc bạc cho anh, rồi mình vẫn nói chuyện được mà, chiều em nhìn thấy tóc anh bạc nhiều quá… Nói rồi Trang xoay ghế tôi lại, tôi chả biết phải nói gì, tôi ngoan ngoãn nghe lời em như một đứa trẻ, tôi tiếp tục làm việc trên laptop còn Trang đứng phía sau tôi, em nhẹ nhàng để đầu tôi hơi tựa vào ngực em. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

– Anh nhiều tóc bạc quá, chắc sang bên kia vất vả lắm đúng không anh, khổ thân một thân một mình. Tôi cảm nhận được bàn tay Trang đang nhẹ nhàng vạch tóc tôi ra tìm từng sợi tóc bạc.

– Cũng bình thường em ạ, một mình cũng buồn nhưng bận túi bụi nên nhiều khi chả có thời gian mà buồn nữa.

– Khổ thân anh, anh cố gắng lên nhé, mà nhiều thế này, cứ 1000 đ một sợi, tí em tính tiền đấy nhé.

– Ái ui, nhổ đau thế mà đòi lấy tiền à.

– Ôi em xin lỗi, đây anh đỡ đau chưa. Trang vội xoa xoa vào chỗ chân tóc vừa nhổ, em thật dịu dàng biết bao nhiêu.

– Anh đùa thôi, em nhổ thích lắm, anh chả thấy đau gì cả.

– Anh vẫn dẻo mồm như ngày nào, chả thay đổi gì cả, ghét thật.

Rồi cả hai im lặng, không ai nói câu nào, tôi thì cứ làm việc nhưng làm làm sao được, tôi gõ gõ cho nó xong, Trang thì cứ nhẹ nhàng nhổ từng sợi tóc bạc cho tôi.

– Em dạo này thế nào… tôi phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

– Em… bình thường ạ…

– Em về được bao lâu rồi nhỉ, anh cảm thấy lâu lắm rồi…

– Em… Người Trang run lên, từng giọt nước mắt của em rơi lã chã vào vai tôi. Tôi giật mình, vội vàng xoay ghế lại. Tôi định đứng lên thì Trang ghì vai tôi xuống, em quàng tay qua cổ tôi rồi áp đầu tôi vào người em, em không muốn tôi nhìn thấy em khóc, tôi cũng không đứng dậy nữa, tôi từ từ vòng tay qua ôm siết lấy mông và lưng em.

– Anh xin lỗi… vì tất cả…

– Anh đừng nói nữa, anh nói nữa em đi ra đấy. Trang khóc thút thít.

Tôi thấy thương em vô cùng, tôi cảm nhận được tình yêu em dành cho tôi vẫn như ngày nào, không hề thay đổi, tay tôi siết chặt lấy em. Một lúc lâu sau thì em đã ngừng khóc, em thơm nhẹ lên đầu tôi rồi xoay ghế lại.

– Thôi bỏ em ra để em nhổ tiếp nào, cái tay hư này. Trang véo nhẹ vào tay tôi đang để ở mông em.

– Tại em đứng thế thì tay anh làm gì còn chỗ nào khác.

– Dẻo mỏ này. Trang véo tai tôi một cái, rồi em cúi xuống choàng tay qua cổ, ôm tôi. Cằm em dựa vào vai tôi.

– Nào bây giờ anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, em bình thường rồi này.

Tôi xoay mặt ra nhìn em ngạc nhiên, Trang cũng xoay sang nhìn tôi, hai ánh mắt chạm nhau, đã lâu lâu lâu… lâu lắm lâu lắm rồi tôi và em mới lại được gần gũi nhau thế này. Đôi mắt em vẫn tròn xoe, trong veo nhìn tôi. Miệng em cười tủm tỉm, tinh nghịch nhưng cũng tràn đầy hạnh phúc, và tôi cũng vậy.

– Thế công việc của em thế nào?

– Thì em phụ giúp bố mẹ, nói chung cũng ổn lắm, không khéo em còn kiếm nhiều tiền hơn cả anh ý hi hi.

– Còn mơ nhé. Tôi véo yêu mũi Trang.

– Thế anh đã có cô nào chưa? Chắc bên kia đầy cô theo chứ gì.

– Ừ, sao em biết, nhiều cô theo lắm, đuổi đi không xuể.

– Sao em lại không biết, cái mặt anh nhìn đã thấy ghét rồi. Trang siết chặt tay có vẻ giận dỗi.

– Đùa chứ, anh làm gì có ai, anh chắc còn lâu lắm lâu lắm nữa mới có thể thích một ai khác, có khi chả bao giờ nữa.

– Lại dẻo mỏ, chả tin, đàn ông các anh ai cũng thế, khó tin lắm.

– Thế… người yêu, à quên chồng sắp cưới… à… chú rể là người thế nào, sao em lại quen.

– Anh muốn nghe thật à, em không muốn kể cái đấy lắm…

– Không, anh muốn nghe lắm, em kể đi.

– Vâng, thì anh ý học xong đại học, thì về cũng phụ giúp gia đình kinh doanh như em, rồi anh ý hay thay mặt bố mẹ để mua bán hàng hoá với nhà em, rồi chúng em gặp nhau, thế thôi, cũng chả có gì đặc biệt.

– Thế có đẹp trai không, bằng anh không, lọt vào mắt em thì chắc cũng phải đẹp trai lắm đúng không.

– Không hỏi linh tinh nhé, mai gặp thì anh biết, ghét thế. Trang cắn nhẹ vào tai tôi.

– Ái ui, em cắn đau thế.

– Đau này, em cắn cho bõ ghét.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến